Câu chuyện cảm động của viên socola tươi
Có một người đàn ông tìm đến Nàng Elen với một con mắt rụt rè và nói muốn mua socola. Như bao chàng trai khác, anh ấy muốn mua để tặng cho bạn gái của mình. Nhưng điều đặc biệt là yêu cầu rằng một loại socola mà người ta ao ước được ăn như thể rằng đó là lần cuối cùng được thưởng thức. Lúc ấy, những vị đắng, ngọt, chát, chua, béo…cũng chưa thể là loại socola mà chính Nàng ao ước được ăn. Làm sao đây?
“Giá như có loại socola ăn vào sẽ dịu nhẹ, sau đó cay nồng…rồi lại dần dần lấy lại vị ngọt và đắng, nó cứ lên cứ xuống như cái cuộc đời trầm bổng này vậy”
Ngay lập tức các Chocolatier tìm kiếm tài liệu và phát hiện rằng cũng có một loại socola như thế đã được nghiên cứu nhưng đã thất truyền công thức vào thế chiến thứ II năm 1945. Vậy là Nàng đành bay sang Bỉ lần tìm một số chuyên gia trong vô vọng, sau đó lại bay sang Penang nơi đang trồng một số loại thảo mộc. Kết hợp với một số chuyên gia ở đó, pha trộn, thử nghiệm…thất bại khi cố gắng làm nhân. Chán nản, ngồi một mình trên xứ người và nhớ lại câu nói của chàng trai “loại socola nào mà người ta ao ước được ăn như thể được ăn lần cuối cùng”. Nàng chỉ có thể hòa quyện tất cả những cay đắng ngọt bùi trong một viên. Thế là Nàng ko thể chờ đợi chỉ để thở mà nhanh như bay chạy vào nghiền thảo mộc, đánh socola, bơ, rượu….vận dụng hết những kinh nghiệm mà nàng có để tạo nên một viên socola như bây giờ.
Ngày trao sản phẩm cho người đàn ông ấy, Nàng không lấy tiền mà chỉ nói rằng “anh hãy phản hồi trung thực khi bạn gái anh thưởng thức món socola này”. Anh ta gật đầu và ra đi.
Nhưng chàng trai ấy không đến nữa, và Nàng nghĩ rằng chàng trai ấy đã không hài lòng hoặc đã quên đi nàng Elen, dạo ấy nàng cũng chẳng thèm bán Socola nữa, đi chơi!
Một thời gian sau, chàng trai ấy quay lại gặp Nàng, Nàng hờn trách "Anh vẫn không quên lời hứa với tôi ngày trước chứ?”
Đôi mắt người đàn ông ánh lên một tia sáng chấp chới nửa thương đau nửa hạnh phúc, cuối cùng ánh lên một tia ấm áp cho nàng nhưng cũng rất đỗi mông lung “Cô ấy mất rồi, khi tôi mua chocolate cho cô ấy là lúc cô ấy đang vật lộn với căn bệnh ung thư”
“Tôi….”
“Khi ăn viên socola ấy, cô ấy đã khóc…viên socola dường như đã chứa đựng tất cả những thăng trầm của cuộc đời cô ấy. Mỗi ngày cô ấy đều ăn một viên, tinh thần của cô có khá hơn, và tôi cảm thấy thêm được từng giây từng phút quý giá để chăm sóc cho cô ấy”
Nước mắt không thể không lăn dài trên má nàng. Viên Socola nhân tươi (socola tươi) không phải là viên thuốc thần diệu để cứu sống một cô gái, khi người ta gần với ranh giới của sự sống và cái chết nhất thì những điều giản đơn cũng trở nên quá quý giá. Nàng chẳng biết cô gái ấy có hạnh phúc với hương vị cuối cùng mà cô ấy ao ước được nếm thử hay không? nhưng nàng nhận ra rằng đừng chờ đến một ngày đặc biệt mới làm một điều gì ý nghĩa, nếu muốn hãy làm ngay, nếu nhớ Mẹ đừng chờ Tết mới về thăm!
Người ta cũng coi socola như là một món quà xa xỉ trong các ngày lễ hoặc lâu lâu là món đặc biệt khoản đãi bản thân. Cuộc sống quá ngắn để chờ đến dịp để yêu thương bản thân hay quan tâm ai đó, muộn còn hơn không, nếu thích Socola hãy mua nó như là một sự chia sẻ ngọt ngào hàng ngày với những thông điệp chân thành!
Nguồn: Sưu tầm