Socola và những yêu thương ngọt ngào!
“Khi tôi còn là một cô bé, chúng tôi đều biết mỗi lần mẹ về nhà với những hộp Socola thì tốt nhất là nên im lặng. Tất nhiên, khi ấy nếu những đứa trẻ như chúng ta có thể biến mất trong vài giờ thì sẽ tốt hơn, nhưng im lặng là một khởi đầu tốt rồi. Chúng ta đều biết Socola có nghĩa là gì. Một điều gì đó không tốt đẹp đã xảy ra trong ngày và Mẹ chắc chắn đang không vui đâu”
Sau một ngày dài mệt nhọc với những vấn đề xã hội và trở về nhà, những đứa trẻ như chúng ta hồi đó không bao giờ cho mẹ sự bình yên cả.
Khi tôi trưởng thành và cuộc sống thực sự bắt đầu, cuối cùng tôi cũng hiểu được ý nghĩa của những thanh Socola. Bởi vì nó đơn giản là một sự tuyệt vời. Một số người uống rượu vang vào cuối ngày, một số người tập thể dục, một số người sẽ đi ngủ và một số người khác lại tận hưởng sự ngọt ngào của Socola.
Đúng vậy, tôi đã tận hưởng theo đúng nghĩa, tôi nghe thấy giọng nói của bạn nhưng tôi không quan tâm, vì ở đó, không có gì tuyệt vời hơn khoảnh khắc “nhấn chìm” sự mệt mỏi cuối ngày của bạn vào một mảnh trời mịn màng, ngọt ngào sau một ngày dài tồi tệ.
Socola là thứ không bao giờ rời bỏ tôi cho dù năm tháng trôi qua. Socola luôn hiện hữu ở đó mỗi khoảnh khắc tôi nhận ra làm người lớn khó như thế nào, khi những đứa trẻ mới chập chững biết đi, khi công việc trở nên nhiều trách nhiệm và căng thẳng. Theo thời gian, tôi học được rằng nếu trốn trong tủ quần áo, tôi sẽ không thể chia sẻ nó với bất kỳ ai. Nhưng nếu tôi ngâm mình hàng giờ trong bồn tắm mỗi đêm, chỉ cần tôi, bong bóng xà phòng và sự mê hoặc của những viên Socola bên cạnh, mọi thứ sẽ tan theo dòng nước.
Cuối cùng, chồng và các con cũng hiểu ý nghĩa của Socola trong gia đình mỗi lần tôi trở về nhà cùng nó. Họ “giải tán”, họ trốn trong phòng hoặc tự tìm thấy những thứ khác để làm. Chồng tôi sẽ dạy con chơi guitar, hoặc anh sơn nhà, hoặc anh ấy sẽ cố gắng chải chuốt chiếc shih-tzus của chúng tôi. Bất cứ điều gì để giữ cho đến khi thời khắc đó trôi qua.
Và rồi một ngày nọ, tôi vừa nói chuyện với chồng trên đường đi làm về (người cũng đang ở chỗ làm), kể cho anh ấy về mọi chuyện xảy ra trong ngày, vừa vội vã về nhà để đưa con gái đi học. Khi trở về nhà lần thứ hai, tôi nhanh chóng vào nhà và đi xuống hành lang vào phòng. Tôi đi ngang qua bếp, tiến lên rồi lại lùi xuống, nhìn lại, qua bếp và với lên quầy. Nó đây rồi! Tôi cười khúc khích khi nhìn thấy nó. Anh ấy đã lẻn về nhà trong khi tôi đưa con đi học, để nó lại và thậm chí còn ghi chú. Một hộp Socola tươi tuyệt đẹp, mịn màng. Anh ấy biết, luôn luôn biết.
Gần 3 năm trước, người đàn ông đó của tôi đã ra đi mãi mãi. Anh ấy đã thua trận chiến với căn bệnh ung thư tuyến tụy. Khi ấy, tôi đã không mất người đàn ông mà tôi kết hôn. Tôi đã mất người bạn thân nhất của mình. Tôi đã mất người đàn ông biết tất cả mọi thứ về tôi và yêu tôi dù thế nào đi nữa. Tôi đã mất người giữ ký ức của tôi, người biết mọi câu chuyện, biết phải làm gì và nói gì. Tôi đã mất người đàn ông khiến tôi nhớ đến người phụ nữ mà tôi luôn nói rằng tôi sẽ trở thành. Tôi đã mất người đàn ông biết cách làm dịu sự hỗn loạn trong cuộc sống của tôi, người biết cách khiến tôi hít thở sâu ngay cả khi tôi không thể thở, người biết cách an ủi tôi và người biết khi nào nên mang những thanh Socola về nhà dù không cần nói một từ. Tôi đã mất người đàn ông có thể khiến tôi cười trong mọi tình huống và người duy nhất có thể khiến tôi cười chỉ bằng cách “bắn” cho tôi nụ cười kỳ quặc của anh ấy. Tôi đã mất người đàn ông hiểu, mọi thứ.
Và bây giờ, tôi vực lại cuộc sống một mình để nuôi con gái của chúng tôi, để tự mình đối phó với những ngày tồi tệ và ôm ấp kỷ niệm của những ngày tốt đẹp. Và ở giữa những thứ đó, tôi rất biết ơn về những kí ức còn đọng trong tâm trí của cuộc sống bình yên ấy. Tôi biết ơn về những khoảnh khắc chúng tôi đã có. Tôi biết ơn vì may mắn có được một người đàn ông yêu tôi như vậy. Tôi không thể biết liệu mình có thể tìm thấy điều đó một lần nữa. Tôi không biết liệu có ai đó sẽ hiểu tôi như anh ấy đã làm. Tôi không biết liệu có ai đó sẽ lại mang cho tôi một thanh Socola mỗi khi buồn, nhưng những gì tôi biết – là tôi đã may mắn như thế nào khi có nó.
Tôi hy vọng bạn cũng có điều đó. Tôi hy vọng bạn có người làm điều đó cho bạn. Tôi hy vọng bạn có người yêu bạn, luôn trân trọng bạn và mang đến cho bạn những gì bạn cần, bất kể khi nào. Và nếu bạn có nó, tôi hy vọng bạn nhìn thấy và trân trọng. Tôi hy vọng bạn sẽ luôn cười. Vào những ngày tồi tệ nhất, tôi hy vọng bạn tìm thấy những nơi ẩn náu tốt, và một hộp Socola của riêng mình. Nhưng trên hết, tôi hy vọng bạn có người bạn thân nhất đang ngủ bên cạnh bạn hằng đêm. Lắng nghe nhịp tim của họ. Ghi nhớ hơi thở của họ. Dấu vết của họ. Chỉ yêu họ thôi. Tin tôi đi, ngoài Socola, nó là thứ ngọt ngào nhất trên thế giới này.
Câu chuyện đăng trên trang “Love What Matters” bởi Diana của Meridian, Idaho.